Pages

Subscribe:

Ads 468x60px

Thứ Sáu, 10 tháng 2, 2012

Tản Mạn Mùa Giáng Sinh

Có ai đó đã bảo rằng họ ghét mùa đông, bởi vì mùa đông tượng trưng cho sự khô cằn, chết chóc, lạnh giá. Còn tôi, tôi lại yêu mùa đông hơn ba mùa còn lại. Mùa đông có nhiều lý do để tôi yêu hơn là ghét, bởi vì chính trong mùa đông mà tôi đã có không biết bao nhiêu niềm vui nỗi buồn cũng như những kinh nghiệm sống, những bài học mà cuộc sống ưu ái dành riêng cho tôi. Có trải qua lạnh giá mới biết quý sự ấm áp, có trải cái u ám của trời đông, mới biết yêu ánh nắng Mặt Trời, có thấy xót xa vì những cành cây yếu ớt bị đóng băng mới biết nâng niu từng mầm sống, dù là rất bé nhỏ. Đối với tôi, mùa đông như một người thầy dạy tôi biết yêu thương, biết chia sẻ, biết sưởi ấm lòng người, biết khơi dậy trong lòng ai tình yêu cuộc sống, để cùng hướng đến những ước mơ hoài bão, đến với chân-thiện-mỹ của cuộc đời.

Còn nhớ mãi những giây phút cả tổ quây quần bên nhau sẻ chia một tấm áo ấm sáng trời lạnh đột ngột. Nhớ hoài những cái nắm tay cho khỏi cóng, ban đầu là hai đứa, rồi từ từ cả tổ cùng nắm tay; lúc ấy dưới gầm bàn có một hình ảnh có lẽ là tuyệt đẹp. Nhớ củ khoai nướng nóng hổi đầu tiên cả bốn đứa mới biết ăn, ăn lén lút trong giờ học nhưng sao lại thấy ngon lạ lùng. Nhớ, bởi vì tất cả đã xa rồi, qua thật rồi một thời vô tư, không biết đến toan tính, hơn thua, một thời sống như những thiên thần chỉ biết cười tươi và không lo âu, không phiền muộn. Mùa Giáng Sinh năm nay, nhìn lên bầu trời xám thân yêu, tôi chợt chạnh lòng nhớ những người bạn mà bây giờ đã mỗi đứa một nơi, chỉ biết dõi theo bằng lời nguyện cầu đong đầy một tình yêu, một nỗi nhớ. Giáng Sinh năm nay chỉ một mình tôi lặng lẽ đi đến nhà thờ rồi cũng lặng lẽ về, xa rồi bốn đêm Noel cả bốn cùng đến nhà thờ nhưng có một cô bé phải trở thành người hướng dẫn bất đắc dĩ vì chỉ có cô bé ấy là người Công Giáo. Thương lắm ba bàn tay làm dấu vụng về nhưng chứa đựng cả một niềm tin. Xa cả rồi…
Giáng Sinh năm nay đến nhà thờ một mình nhưng trong tôi lại chất chứa những suy nghĩ khác. Không thương nhớ, không lưu luyến, không ước mơ về những ngày thơ ấu với bạn bè nữa. Trong tôi bây giờ rạo rực một tình yêu thắp sáng cuộc đời, một ngọn đuốc sưởi ấm đêm đông, một bàn tay ai đó khẽ vén nhẹ màn đêm để Mặt Trời bừng lên cho nhân loại. Chúa xuống đời… Mang theo tình yêu cứu độ, mang theo bình an, mang theo mọi thứ. Chúa mặc lấy thân phận nghèo hèn cùng cực hay là nhiều thứ nữa, chuyện này thì không biết bao nhiêu người đã nói rồi. Còn tôi, tôi lại nghĩ về Chúa Hài Đồng của thời đại này, về những đêm Giáng Sinh của thế giới hôm nay. Có thể đó là Chúa Hài Đồng gầy trơ xương, co ro, thoi thóp trong một máng cỏ là xó chợ tối tăm, nhơ nhớp. Không có bàn tay Đức Mẹ ôm ấp vỗ về, chỉ có gió rét thôi; có lẽ gió muốn nâng niu, dỗ dành bé, nhưng tiếc một điều gió không có hơi ấm của người mẹ, gió chỉ có lạnh giá thôi. Đó là Chúa Hài Đồng nghèo khó ở một góc tối của cuộc đời; ở một góc khác là Chúa Hài Đồng mập mạp, tròn trịa, tay chân đầy những vòng vàng SJC, máng cỏ là chiếc nôi ấm áp chất đầy những món quà, những món đồ chơi đắt tiền, trong vòng tay yêu thương của mẹ. Tồn tại những Chúa Hài Đồng như thế; cùng một cuộc đời thôi mà sao quá nhiều nghịch cảnh!..
Hôm nay, tôi đang đi tìm, tôi đang chờ đón Chúa Hài Đồng nào? Tâm hồn tôi là máng cỏ như thế nào? Tôi là ai trong bối cảnh ra đời đó? Chẳng biết nữa. Câu hỏi đó quả là khó trả lời. Tôi nghĩ mình có lẽ không đủ anh hùng để khẳng định dứt khoát rằng mình sẽ luôn là một máng cỏ ấm nồng tình yêu dâng lên Chúa. Tôi chỉ dám thầm nguyện rằng mình sẽ chờ đón Chúa, chính Chúa chứ không phải là Chúa nào khác. Tôi chỉ dám xin Người cho tôi tình yêu đủ để tôi đưa tay ra mà ôm lấy Chúa, đủ để hiện diện như tôi phải hiện diện trong bối cảnh ra đời đó theo ý Chúa. Chỉ bấy nhiêu thôi. Tôi chẳng dám cầu xin điều gì cao cả, chẳng mơ gì việc vượt sức mình cả, tôi chỉ muốn mình là mình, vậy là đủ, Chúa sẽ làm tất cả những việc còn lại. Có một tác giả đã nói rằng, “Thiên Chúa thường vẽ đường thẳng bằng những đường cong”, và tôi tin là như vậy…
Xin dùng một câu hát của nhạc sĩ Ý Vũ để khép lại những dòng suy nghĩ lung tung này: "Ai có về mùa đông hát bài tình ca Đêm Thánh xin đừng hát với con tim lạnh lùng, xin đừng hát những câu ca vô hồn để mùa đông thêm nỗi buồn giá băng, thêm nỗi buồn hắt hiu. Ai có về mùa đông hát bài tình ca Đêm Thánh xin hãy hát một lần với cả khát vọng trái tim…"

                                                                            Dấu Lặng
Giáng Sinh 2007

0 nhận xét:

Đăng nhận xét

 
BACK TO TOP