Pages

Subscribe:

Ads 468x60px

Thứ Bảy, 17 tháng 3, 2012

ĐƯỜNG VỀ NHÀ CHA


Đã bao lần tôi lên đường về Nhà Cha, nhưng mưa bụi đã làm tôi thất bại; biết bao lần tôi chỗi dậy muốn đi tới, nhưng lối về còn lắm chông gai. Tôi đã học biết cho đi, nhưng mỗi lần giang tay ra, cho đi thật nhiều, lại bị sự nối tiếc bảo đừng vì sự hẹp hòi can ngăn. Vì thế, trong mơ ước có khúc quanh. Và trên đường về với Cha mãi mãi là mịt mù.
Trong cuộc sống, những giấc mơ chưa thực hiện được là những giấc mơ buồn. Đặc tính của giấc mơ chưa thực hiện lại là những giấc mơ lớn.. Vì lớn mới chưa thực hiện được. Vì vậy, cái buồn của giấc mơ chưa thực hiện vẫn là cái buồn giá trị vì nó mang lại sự lớn lao. Cái chưa thực hiện đó thúc bách mời gọi đi tới. Thánh Bênađô nói: “Mức độ của tình yêu là yêu không mức độ”. Đường tình còn dài đã ai đi hết bao nhiêu, nghĩa là tình yêu càng thâm sâu bao nhiêu thì tôi cần miệt mài đi tới bấy nhiêu.
Trên đường về với Cha, tôi chỉ hỏi lòng là đã đi xa tới đâu, đã bay cao bao nhiêu. Chứ không hỏi đã yêu Chúa trọn vẹn chưa? Vì con người yếu đuối không bao giờ hoàn hảo được. Từ ngàn xưa Ngài đã biết hồn tôi dang dở, đường tình của tôi là những khúc gập ghềnh. Bởi đấy, Ngài biết tôi yêu Ngài không trọn vẹn, nhưng Ngài đòi tôi đi đến cùng, vì: “Ta chẳng bỏ con bao giờ”(Dt 3,5).
Thực hiện được là một ước mơ. Chưa thực hiện được là còn dang dở, có chiều sâu của nó là làm tăng thêm nồng độ của ước mơ. Tôi có thể xin Chúa cho tôi thực hiện được trọn vẹn ước mơ không? Khi đạt được rồi thì tôi không còn ước mơ để thực hiện nữa. Không còn ước mơ thì đời tôi trở nên vô nghĩa vì không còn đường để đi tới, còn gì để mà bay lên. Trong ý nghĩa ấy, đường về với Cha luôn là đường dang dở phải đi tới, là tiếng Cha gọi mời: “Hãy cố lên!”. Mỗi lần sa ngã chỉ là bảo tôi nhìn lên Cha, bám chặt vào Cha. Tôi không mất hy vọng vì “Cha đã khắc con vào lòng bàn tay Cha” (Is 49,15).
Nếu ước mơ đó tôi thực hiện được là hạnh phúc sẽ đóng khung trong bến bờ. Trái lại, tôi muốn thứ hạnh phúc viên mãn, tôi muốn ước mơ mãi mãi dù là chưa thực hiện được. Tôi muốn về với Cha mà ở đó tôi sẽ gặp được khung trời mênh mông hạnh phúc và luôn được tự do. Tôi tin rằng hạnh phúc ấy chính là Cha tôi. Vì tôi không bao giờ uống cạn ân sủng hạnh phúc ấy, nên đường tôi đi vẫn còn trong mơ. Bởi đó, tôi không xin cho được sớm tới đích, mà xin cho tôi mãi mãi dõi bước về với Ngài, sống trung thành trong mơ ước đó thôi. Vì thế, đường trường tôi đi có vấp ngã thì cũng không làm tôi thất vọng bỏ cuộc. Trên đường về với Cha nếu vì mệt mỏi mà dừng bước, thì đường về còn xa thật đó nhưng vẫn có Cha đón chờ. Nếu giấc mơ có nguội lạnh thì đó vẫn là  nguội lạnh ấm lòng.
Trên đời cái gì đẹp mà không phải trả giá bằng đau thương?! Không có đau khổ làm sao có vinh quang? Không có Tử nạn làm sao có Phục sinh? Không có đổ máu làm sao có cứu chuộc? Có giấc mơ nào lớn mà không phải trả giá bằng thử thách? Những áng mây trời chỉ bay lên đỉnh đồi. Gió lộng chỉ ở ngoài biển xanh… Tôi phải đi lên vì có Cha phía trước: “Cha ở cùng con mọi ngày cho đến tận thế” (Mt 28,20). Đôi cánh chim sẻ sẽ chẳng bay cao như đôi cánh phượng hoàng, ly nước nhỏ mà đầy thì có ý nghĩ hơn ly nước lớn mà vơi. Dù có yếu đuối đoạn trường, dù có lầm lẫn che lối con vẫn cố bước từng bước mệt mỏi tới Cha. Cha chờ con với…
Gió Lào

0 nhận xét:

Đăng nhận xét

 
BACK TO TOP