Lời hứa, tự nó đem lại hy vọng cho con người.
Lời hứa, bất kỳ là của ai, cũng đều có giá trị, cái giá trị này được cân đo bằng mức độ thực hiện lời hứa của họ, tuy nhiên lời hứa của người có thế giá thì luôn có thế giá hơn.
“Có thế giá” và “đáng tin cậy” thì khác nhau xa.
Người giàu có, quyền thế, có địa vị trong xã hội hay trong Giáo Hội thì lời hứa của họ “có thế giá”, nhưng chưa chắc đáng tin cậy, bởi vì có người hứa mà không giữ lời; người nghèo, bần cố nông, lao động lam lũ, thì lời hứa của họ xem ra không có thế giá, nhưng cũng đáng cho chúng ta tin cậy, bởi vì họ hứa là họ làm…
Có rất nhiều người Kitô hữu thất hứa với Chúa, họ hứa từ bỏ ma quỷ và những cam dỗ của chúng, nhưng rồi họ vẫn phạm tội “hứa mà không giữ lời”, họ vẫn tham lam, bon chen của cải thế gian, họ vẫn “hứa lèo” với Chúa khi sống trong đam mê và lầm lạc của thế gian.
Cũng có không ít những tu sĩ nam nữ đã thất hứa với Chúa khi họ ăn sống xa hoa lỗi đức khó nghèo, khi họ đòi hỏi ăn uống phải có thức ăn ngon, cuộc sống thoải mái và tìm những tiện nghi quá mức cho phép. Họ không giữ lời hứa vâng phục vì vậy hay chống đối với Bề Trên, với các vị lãnh đạo, gây mất hòa khí trong cộng đoàn.
Không phải chỉ có những Kitô hữu và các tu sĩ thất hứa với Chúa mà thôi, nhưng bên cạnh đó còn có những linh mục cũng đã thất hứa với Chúa khi họ làm việc bổn phận như một công chức nhà nước theo giờ hành chánh, mà không lo tìm kiếm băng bó chữa lành các con chiên lạc. Các ngài đã không giữ lời hứa trong ngày lãnh nhận thánh chức linh mục: chăm sóc, dạy dỗ và thánh hóa đoàn chiên được trao phó cho mình.
Chính vì lẽ đó, ta mới chợt nhận ra rằng: cuộc sống của mỗi người rất cần đến những lời hứa, thế mà đã có được bao nhiêu người giữ được những gì mình đã hứa? Nếu có đi nữa thì cũng chỉ là một phần nhỏ nào đó thôi.
Vì thế, có một nhạc sĩ đã sáng tác ra một ca khúc có nhan đề thật buồn với nội dung: “Hứa thật nhiều, thất hứa thì cũng thật nhiều” quả không sai. Qua nhạc phẩm đó, tác giả muốn gửi đến mỗi người chúng ta một lời nhắn nhủ rằng: tất cả mỗi người chúng ta cần phải biết trân trọng và thực hiện đúng những gì mình đã hứa, đừng bao giờ hứa một điều gì đó với ai mà lại không làm, đặc biệt là đối với Chúa.
Từ những cảm nghiệm trên, khi nhìn lại bản thân mình,tôi chợt nhận ra rằng: Đã biết bao lần chính tôi cũng đã mắc phải những sai lầm đó, khi đã chưa thực hiện được những gì mình đã hứa với Chúa và với những người xung quanh. Có lẽ là Chúa sẽ rất buồn khi những lúc tôi làm như thế. Nhưng tình yêu của Ngài đối với tôi thật bao la như một người cha đối với con của mình, nên Ngài có thể tha thứ tất cả dù bao phen tôi đã lầm lỗi.
Chúng ta là thế, còn đối với Thiên Chúa thì sao? Ngài đã bao giờ thất hứa với chung ta điều gì chưa? Chắc chắn là chưa. Thiên Chúa là Đấng luôn giữ lời hứa với nhân loại, lời hứa trong vườn địa đàng ngày xưa khi ông ba nguyên tổ phạm tội.rồi trải qua hàng ngàn năm tưởng chừng như Thiên Chúa đã quên, nhưng Ngài vẫn giữ đúng lời hứa mà ban Đấng Cứu Thế cho nhân lọai là Chúa Kitô. Như vậy, lời hứa của Thiên Chúa vừa có thế giá vừa đáng tin cậy, bởi vì Ngài là Thiên Chúa. Vì sao Ngài lại làm thế? Một câu trả lời thật đơn giản đó chính là vì “tình yêu”.
Chỉ có Thiên Chúa mới có một tình yêu rộng lớn vô bờ bến nên sự bao dung của Ngài cũng vĩ đại bao la. Sự bao dung này được thể hiện rõ ràng nhất qua cái chết và sống lại của Đức Kitô. Thiên Chúa làm người, để tha, để xóa và để quên tất cả những tội lỗi, những khuyết điểm và những thiếu xót của chúng ta đã xúc phạm đến Ngài và đến tha nhân. Yêu thương không phải là cho đi một cái gì nhưng là cho đi chính mình, yêu thương là tân hiến, là quên mình để phục vụ người khác. Nhưng làm sao chúng ta có thể cho đi chính mình hay hiến thân phục vụ nếu chúng ta vẫn còn nô lệ của sự vật, vào người khác, hay nô lệ chính bản thân và lòng ích kỷ của ta.
Nếu chúng ta chỉ tìm kiếm những gì đem lại tiện nghi dễ dãi cho bản thân, nếu chúng ta chỉ bận tâm tránh né những gì gây phiền toái cho ta, làm sao có thể nói là chúng ta biết cho đi, biết hiến thân một cách chân thành và biết yêu thương người khác được.
Tình thương đích thực không làm cho chúng ta trở nên nghèo nàn hoặc thiếu hụt mất mát. Trái lại, nó càng làm cho chúng ta thêm phong phú và được tự do thật sự. Nếu chúng ta chỉ cho đi và mong nhận lại, chúng ta sẽ chẳng nhận được gì hết, và sẽ cảm thấy cay đắng bất mãn trước những vô ơn bạc bẽo. Nhưng nếu chúng ta thành thật cho đi mà không mong được đền đáp, chúng ta sẽ nhận được tất cả, và càng cảm thấy bình an, vui sướng khi không nhận được gì hết.
Cũng chính vì yêu mà Chúa Giêsu đã hiến thân làm con tin thế mạng cho chúng ta, Chúa đã sẵn sàng bỏ mình để chúng ta được sống, Chúa đã sẵn sàng hy sinh mặc dù chúng ta không xứng đáng nhận ơn cao cả ấy.
Chúng ta không phải là Thiên Chúa nhưng chúng ta là con của Ngài; “con nhà tông không giống lông thì cũng giống cánh”, chúng ta hãy bắt chước Ngài luôn biết yêu thương, luôn trung tính với lời mình đã hứa trong ngày lãnh nhận bí tích Rửa tội: từ bỏ ma quỷ và mọi cám dỗ của chúng…Tình yêu của Chúa là thế vừa nồng nàn, lại vừa bao la.
XYZ
0 nhận xét:
Đăng nhận xét