“Đêm đông lạnh lẽo Chúa sinh ra đời, Chúa sinh ra đời nằm trong hang đá nơi máng lừa”.
Mùa Giáng sinh đã về với chúng ta, trong các đô thị lớn trên thế giới đã mấy tháng nay người ta thi nhau khai thác Mùa Giáng Sinh. Các cửa tiệm đã chưng bày la liệt những món hàng Giáng Sinh, người ta tấp nập sắm quà bánh như chợ tết. Đối với một số đông, có tín ngưỡng hay không, Mùa Giáng Sinh là một mùa rất nên thơ, một kỳ nghỉ việc với những màu sắc đặc biệt của nó. Nói đến Giáng Sinh là người ta nghĩ ngay đến cái máng cỏ xinh xắn với vài tượng đất tô màu, với những cành thông thi vị, với những chiếc đèn lồng xanh đỏ, làm vui mắt đám trẻ. Người ta tưng bừng đón Giáng Sinh, vì là một đêm vui tươi, nhộn nhịp như hội chợ, có ca nhạc, có vui chơi, có cả một đêm canh thức đặc biệt.
Mùa Giáng Sinh là mùa đối thoại vĩ đại giữa Thiên Chúa và loài người. Vì thế, cứ mỗi lần mùa Giáng sinh trở về, là chúng ta khao khát một cuộc đối thoại giữa Giáo Hội và thế giới ngày càng phong phú, càng tốt đẹp, ngõ hầu nhân loại được hưởng hoàn toàn ánh sáng và tình thương của Chúa Kitô, vì không có “ơn cứu rỗi nào ngoài Chúa Kitô.”
Mùa Giáng Sinh sắp trở về. Chúa cũng lại đến với chúng ta. Trong cảnh thi vị của đêm Giáng Sinh, trong những nghi lễ tưng bừng nơi thánh đường cũng như trong những cuộc vui chơi của mùa lễ Noel, chúng ta đừng quên nỗi bi đát của ngày Con Thiên Chúa sinh giữa chúng ta. Cách đây hai ngàn năm, trong một đêm giá lạnh, Con Thiên Chúa làm người đã sinh ra trong cảnh nghèo hèn thê thảm của hang đá Bê-lem. Tin Mừng Thánh Luca chép:
“Thời ấy, hoàng đế Au-gút-tô ra chiếu chỉ, truyền kiểm tra dân số trong khắp cả thiên hạ. Đây là cuộc kiểm tra đầu tiên, được thực hiện thời ông Qui-ri-ni-ô làm tổng trấn xứ Xy-ri. Ai nấy đều phải về nguyên quán mà khai tên tuổi. Bởi thế, ông Giu-se từ thành Na-da-rét, miền Ga-li-lê lên thành vua Đa-vít tức là Bê-lem, miền Giu-đê, vì ông thuộc gia đình dòng tộc vua Đa-vít. Ông lên đó khai tên cùng với người đã thành hôn với ông là bà Ma-ri-a, lúc ấy đang có thai. Khi hai người đang ở đó, thì bà Ma-ri-a đã tới ngày mãn nguyệt khai hoa. Bà sinh con trai đầu lòng, lấy tã bọc con, rồi đặt nằm trong máng cỏ, vì hai ông bà không tìm được chỗ trong nhà trọ.” (Lc 2,1-8).
Mấy lời ngắn ngủi đơn sơ của thánh Luca đã nói lên nỗi bi đát của đêm giáng sinh. Đêm rất thánh ấy không thi vị như những buổi lễ sinh nhật của chúng ta, với những lồng đèn ngũ sắc, những cây thông xinh xắn. Đêm ấy là đêm rất thánh của Con Thiên Chúa làm người, đêm lo âu và đau đớn của thánh Giuse và Đức mẹ. Ngày nay người ta đã tục hóa lễ Giáng sinh. Lễ Giáng Sinh dưới một số đông không còn là một biến cố lạ lùng. Ngôi hai Thiên Chúa đã xuống thế làm người, sinh ra cách đây hai ngàn năm trong một đêm giá lạnh, để giải phóng loài người khỏi tối tăm tội lỗi, để đem trật tự và hòa bình cho trần gian để hợp nhất loài người trong chân lý và tình thương, để biến con người trở thành con Chúa ban cho nó được hạnh phúc trong tình thương bất diệt của Thiên Chúa Ba ngôi, Cha, Con và Thánh Thần.
Lạy Chúa, Giáng Sinh năm nay lại sắp đến, đây là cái Giáng Sinh thứ hai mà con xa gia đình, bạn bè và người thân. Nhưng con sẽ chẳng buồn vì chung quanh con còn có biết bao chị em cũng như con, chúng con đã quyết tâm từ bỏ tất cả để đến cùng Chúa thì không có quyền để hối hận hoặc luyến tiếc phải không ạ! Như thế mới xứng đáng với Chúa. Dù những hy sinh, vất vả nhỏ bé của con không đáng gì với những hy sinh lớn lao của Chúa, nhưng chúng con nghĩ rằng đó có thể là những lúc chúng con cùng chịu khổ với Chúa (một phần nào). Đó là điều hạnh phúc cho chúng con.
Chúa ơi! Để chuẩn bị đón chúa đến chúng con cần chuẩn bị cho mình thật kỹ về mọi mặt. Xin Chúa cho chúng con luôn biết tỉnh thức, sẵn sàng, chuẩn bị tâm hồn để đón Chúa.
Hạt Bụi
0 nhận xét:
Đăng nhận xét