Có hai người bạn thân cùng bị lạc đường trong sa mạc, họ cứ đi đi mãi cho tới khi tới một thời điểm trong cuộc hành trình, họ bắt đầu tranh cãi với nhau xem đi hướng nào để thoát ra. Không kiềm chế được sự bực tức và tuyệt vọng, một người đã tát vào mặt người kia. Người bị đánh rất đau nhưng không nói gì, chỉ viết một dòng trên cát: hôm nay người bạn thân nhất đã đánh tôi.
Người kia mỉm cười đáp: “khi một người bạn làm ta đau, hãy viết lên cát để ngọn gió của sự tha thứ thổi qua mang nó đi cùng. Còn khi điều tốt lành đến chúng ta hãy khắc nó lên đá, như khắc thành kỷ niệm trong tim vậy, không cơn gió nào có thể xoá đi được”.
Xin trích tiếp một câu nói của một người vô danh: “Tha thứ và quên lãng thì tốt hơn là oán hờn và nhớ dai”. Thật vậy, chỉ một thái độ, một hành vi tha thứ cho người xúc phạm đến mình điều đó thật đơn giản và như vậy mọi người sẽ trở nên vui vẻ, yêu thương, chấp nhận nhau. Nhưng sao điều đó lại không hoặc quá khó để thực hiện. Vì không tha thứ nên đã dẫn đến sự chia rẽ, bất đồng, mất đoàn kết giữa con người với nhau, giữa các quốc gia, dân tộc với nhau…
Khi thánh Phêrô hỏi Chúa Giêsu: “có phải khi có người xúc Phạm đến con, con phải tha thứ đến bảy lần không. Chúa Giêsu trả lời “Thầy không bảo con tha thứ đến bảy lần, mà là đến bảy mươi lần bảy”.
Kết lại, nguyện xin tình yêu Chúa Kitô hoà giải, siết chặt mỗi người chúng con lại với nhau. Đồng thời, từ đó mỗi người chúng con cũng được Chúa tha thứ cho mọi lỗi lầm chúng con đã phạm làm mất lòng Chúa.
SAND
0 nhận xét:
Đăng nhận xét