“Anh hỏi em sao em đi tu?
Em nói rằng em mê Giêsu
Em mê Giêsu nên mới vào tu
Em quyết theo Người, theo suốt cuộc đời, suốt cuộc đời.
Tình yêu Thiên Chúa cao lớn hơn núi non đại dương,
Loài người vấn vương nên Chúa thương xuống ban bình an.
Vì yêu nhân thế Chúa hiến trao chính Con Một mình,
Ngài là cứu tinh duy nhất trên thế gian mà thôi.
Anh hỏi em đi tu vui không?
Em nói rằng tu vui sao không,
Em đem giăng câu bắt cá người ta,
Mang đến muôn người hạnh phúc nụ cười, hạnh phúc tuyệt vời.”
(Dựa theo lời bài hát).
Nói đến vấn đề tu trì, con người thế kỉ XXI chúng ta vẫn còn nhiều quan niệm lỗi thời. Có kẻ giàu trí tưởng tượng cho rằng Tu viện là nơi nương náu của những tâm hồn tan vỡ. Đi tu là tìm cái u tịch của chốn thánh để xoa dịu các viết thương lòng khi ai có ý muốn đi tu, họ liền nghĩ đến một khối tình nào đã đổ vỡ.
Có người cho rằng, đi tu chỉ vì số phận hẩm hiu, hết tương lai, bị đời từ chối. Họ tưởng rằng đau khổ thất bại là một yếu tố cần thiết của một ơn kêu gọi tu dòng và chỉ cần đời đóng cửa là tu viện sẽ mở cửa.
Vẫn biết đôi khi nhờ thất bại con người sẽ mở mắt để nhìn thấy những giá trị siêu nhiên và Thiên Chúa đại lượng sẽ đón nhận tất cả những gì người ta dâng với lòng thành, kể cả một cuộc đời tàn phế, nhưng nếu đi tu chỉ vì tàn phế, chắc rằng họ sẽ không ở lâu trong tu viện.
Cũng không thiếu người nghĩ rằng đi tu là một lối thoát ở đời cách êm đẹp. Ở đời phải nhiều lo âu về tinh thần cũng như vật chất. Đã có gia đình, phải lo cho gia đình, phải thức khuya dậy sớm, phải đổ mồ hôi trán để nuôi vợ con. Còn người đi tu, chỉ một thân một mình cơm ăn áo mặc đã có nhà dòng lo, thoát khỏi mọi bận tâm, sống một cuộc đời nhàn hạ, tâm hồn được bình an, thoải mái.
Tất cả những quan niệm đó đều sai lạc: đi tu không phải vì tâm hồn đã quá đau khổ, quá chán đời không thiết gì với cuộc sống, muốn chôn mình vào nơi thanh vắng để dễ than vắn thở dài.
Đi tu cũng không phải vì số phận hẩm hiu, bị đời từ chối, không làm ăn lên nổi, phải nhờ chốn tu viện an nhàn lúc về già.
Đi tu cũng không vì hèn nhát, chỉ muốn thoát nợ đời, khỏi bận rộn âu lo, khỏi phải chiến đấu.
Nói đến đây, tôi mới sực nhớ, có lần tôi nói với tụi bạn tôi (những người khác tôn giáo) rằng: “Ước mơ của mình là sau này sẽ được vào dòng để đi tu, chứ không lập gia đình”. Nghe tôi nói vậy, cả đám bạn la lên: “Trời ơi! Mày nói giỡn à? Đi tu chi cho uổng tuổi thanh xuân vậy, bộ ở ngoài đời không sướng sao, hay vì mày chán gia đình hay bị người yêu bỏ mà đi tu? Không nên như thế đâu, phí lắm”. Nghe tụi bạn nói vậy, tôi đã cười đến đau cả bụng. Và sau đó tôi đã giải thích cho tụi nó hiểu rằng: “Tại các bạn không phải đạo Thiên Chúa nên các bạn không hiểu đâu, bên đạo mình không phải là chán gia đình hay là một lý do gì đó nên mới đi tu. Nhưng đây là một ơn đặc biệt, chỉ một số người nào đó mới được thôi, không phải ai muốn là được đâu. Có người rất muốn đi tu nhưng không được đành chịu, có người đã được chọn nên dù họ có từ chối thế nào đi nữa thì vẫn không được. Đi tu là phải học rất nhiều, phải hy sinh và nỗ lực rất nhiều…” Nghe tôi nói thế thì tụi bạn tôi mới hiểu.
Vậy thế nào là tu? Tu chính là sống một cuộc đời tận hiến cho Chúa, bằng ba lời khấn: KHÓ NGHÈO, TRINH KHIẾT và VÂNG LỜI, để hoàn toàn tin yêu và phụng sự Chúa. Trên phương diện giáo luật ba lời khấn sẽ phân biệt đời sống tu trì với đời sống ngoài đời. Trên phương diện nội tâm, đời sống tu trì cốt ở chỗ tận hiến cho Chúa. Thiên Chúa là một bản vị mời gọi người ta đi đến chỗ sống thân mật với một tình yêu độc nhất vô nhị là Người. Trước tiếng gọi tha thiết, thầm kín, huyền diệu của Thiên Chúa, con người đại độ trút bỏ lòng ham muốn của cải, khoái lạc và tự do để bước vào con đường tu của ba lời khấn. Tiếng mời gọi ấy, trong hết mọi chặng đường tu hành về sau, lại còn vang lên mãi, thúc giục từ bỏ mỗi ngày một thêm, biến đời sống mình làm một của lễ cho Chúa.
Nhưng người tu sĩ chưa phải là thánh. Họ cũng còn là người với những tính xấu của họ, với những yếu đuối, với những trượt ngã trên con đường tu thân. Bao lâu họ còn là người bấy lâu họ còn bị tiền tài, danh vọng, khoái lạc, tự do tấn công họ. Và trong cuộc chiến đấu gay go ấy, người tu sĩ có lúc thắng, có lúc bại. Nhưng với ơn Chúa, họ chiến đấu mãi và mong một ngày kia cời bỏ hẳn con người cũ, con người tội lỗi để luôn mặc lấy con người mới là chính Chúa Giêsu. Lúc ấy, con người và Thiên Chúa sẽ hợp nhất hoàn toàn trong tình yêu bất diệt cùng đích của đời sống tu trì. Vì Chúa Giêsu đã nói: “Ai liều mất mạng sống vì Tôi và vì Tin Mừng thì sẽ cứu được mạng sống ấy.” (Mc 8,35b)
Nói về đời sống tận hiến hoàn hảo nhất, chúng ta phải đặc biệt nhắc đến Mẹ Maria. Vì Mẹ Maria là người đã nêu cao gương mẫu cuộc đời tận hiến của mình cho Thiên Chúa. Từ giây phút đầu tiên cho đến suốt cuộc đời của mình Mẹ đã phó thác hoàn toàn vào thánh ý của Chúa. Mẹ luôn luôn thuộc trọn về Chúa, sống cho Thiên Chúa và mọi việc làm của người đều hướng về Chúa. Người đón nhận tất cả nỗi thống khổ, thử thách, để sáng danh Cha trên Trời. Người đã hiến dâng dạ trinh khiết trong con đường khó nghèo và vâng phục để phụng sự Thiên Chúa và nhân loại. Lòng tin, lòng cậy và lòng mến chiếu rạng trong cả cuộc đời người.
Mẹ Maria đã để lại tấm gương tận hiến cho tất cả những ai dâng mình cho Chúa trong đời sống tu trì. Qua đó, để nêu lên một vài khía cạnh của đời sống tu trì, ngõ hầu gây một mối thông cảm giữa anh chị em sống ngoài đời và những người sống trong tu viện.
Hạt Bụi
0 nhận xét:
Đăng nhận xét