KÍNH CHÚC BỀ TRÊN
QUÝ TU HUYNH
VÀ TOÀN THỂ ĐỘC GIẢ
Học viện Dòng Thánh Gia
Vốn đã thích đi tu từ bé nên Nó lúc nào cũng
thể hiện ra vẻ dáng người đi tu qua cách đi lại và ăn nói. Cũng vậy, chẳng biết
sao Nó lại tu đến giờ này, một bà Xơ “valide” và ‘licite”. Đúng thật, thời gian
như con thoi đưa, mới ngày nao mới chân ráo chân ướt bước vào nhà dòng, với bao
lo sợ và vui mừng, mà bây giờ Nó đã khấn. Thật là “Muôn ngàn đời Chúa vẫn trọn tình thương” và hình như “Chúa đãi những kẻ khù khờ”! Nhưng có một
điều mà Nó cảm thấy không được vui cho lắm là dáng vẻ bên ngoài xem ra chưa có
vẻ là người đi tu, chưa có dáng vẻ là “người
ăn cơm Chúa, múa tối ngày”. Thật tình mà thưa, tóc Nó thì có rụng rồi, trán
đã hói một chút, nhưng Nó vẫn chưa có cái kính để đeo. Cho nên lâu nay Nó vẫn
thầm mong mắt mờ đi để có lý do chính đáng mà đeo kính, ngõ hầu nhìn ra dân nhà
tu và trí thức.


